Izumi Shikibu (和泉式部 Hòa Tuyền Thức Bộ) (976 – khoảng 1010)
– là nữ sĩ nổi tiếng của Nhật Bản.
Thời
tuổi trẻ Izumi Shikibu ít được biết đến: cha của bà, Masamune Oe, là thống đốc
Echizen, Mẹ của bà là con gái của Taira no Yasuhira, thống đốc Etchu. Năm 995, ở
tuổi 20, Izumi đã cưới Tachibana no Michisada, thống đốc Izumi, nguồn gốc tên của
bà (tên thật của bà thời trẻ không ai biết). Con gái họ sinh năm 997, Koshikibu
no Naishi, người sau này cũng đã trở thành một nhà thơ như mẹ mình. Tuy nhiên,
Izumi sớm ly dị, và người chồng cũ của bà qua đời không lâu sau đó.
Nữ
sĩ có một mối tình lãng mạn với Hoàng tử Tametaka, con trai của Hoàng đế, nhưng
chẳng bao lâu ông đã ốm nặng và qua đời. Sau đó, em trai của Tametaka,
Atsumichi cũng đã tán tỉnh và yêu bà nhưng ông cũng sớm qua đời ở tuổi 27. Tất
cả những điều này được bà mô tả chi tiết trong cuốn nhật ký của mình, “Izumi
Shikibu Nikki” . Người chồng cuối cùng của nữ sĩ là Fujiwara no Yasumasa, người
qua đời năm 1036. Số phận tiếp tục Izumi Shikibu không được rõ.
Izumi
Shikibu được coi là “nhà thơ nữ vĩ đại nhất của thời Heian” và là một trong “Ba
mươi sáu Nhà thơ bất tử” thời Trung cổ của Nhật Bản. Izumi Shikibu đã để lại rất
nhiều bài thơ tình say đắm, làm dấy lên những lời đồn đoán rằng bà là một người
phụ nữ có vô khối người tình ngoài hai người chồng và hai người yêu quí tộc. Di
sản của bà gồm tuyển tập “Izumi Shikibu-shu”, Nhật ký “Izumi Shikibu Nikki” và
khoảng 1000 bài thơ theo thể Tanka.
Một số bài thơ:
&&&
Em
xin anh chớ ngạc nhiên
Hãy
nhớ xem, ai người hằng đêm
Vẫn
thường đến bên anh như thế
Trong
giấc mơ, làm anh suy nghĩ
Anh
nhớ không? Người đó là em.
&&&
Năm
tháng đi qua, nỗi buồn càng mạnh
Và
nỗi buồn này đã trở thành quen
Bởi
vì rằng chẳng hề có mùa xuân
Mùa
xuân nào mà ta mong muốn
Giã
từ với hoa cỏ mùa xuân!
&&&
Lâng
lâng một nỗi buồn
Khi
đất trời trong buổi hoàng hôn
Đưa
mắt nhìn vào làn mây tím
Tôi
dứt khoát từ nay sẽ chẳng
Còn
ngắm nhìn mây buổi hoàng hôn.
&&&
Lúc
nào cũng nhìn thấy anh
Lúc
nào cũng tìm ánh mắt nhìn
Ôi,
giá như mà anh có thể
Trở
thành một chiếc gương và đợi
Mỗi
buổi sáng, sự thức dậy của em.
&&&
Và
thậm chí nếu có một nỗi buồn
Làm
vỡ tan tành trái tim của em
Ra
thành trăm ngàn mảnh
Thì
dù trong mảnh nhỏ nhất cũng chẳng
Tắt
ngọn lửa tình của em đối với anh.
&&&
Một
đêm mới nữa lại đến
Những
giọt nước mắt với đêm này
Xin
hãy để cho cuộc đời tôi
Trở
nên đứt đoạn
Trước
khi đêm chuyển sang ngày.
&&&
Tôi
sẽ từ giã thế giới này
Trong
một ngày nào đó sắp tới đây
Nhưng
để có điều làm tôi nhớ đến
Thì
dù chỉ một lần, xin ban tặng
Cuộc
gặp trong giờ ly biệt với tôi.
&&&
Để
em nhớ đến anh
Ở
cuộc đời bên kia thế giới
Nơi
em biết mình sau này sẽ tới
Thì
bây giờ em muốn thường xuyên
Được
nhìn anh, nhìn anh lần nữa!
&&&
Em
vẫn thường so sánh
Mùi
hương từ chiếc áo của anh
Với
mùi hương mận chín
Và
em học được cách cảm nhận
Thời
gian hoa mận nở rồi tàn.
&&&
Giống
như một nỗi buồn
Chưa
bao giờ biết đến
Đêm
mùa xuân
Vội
vàng đi mà không ban tặng
Dù
chỉ là một giấc ngủ dịu êm.
&&&
Mái
tóc đen
Rối
bời, nhưng em bất cần
Em
nằm trong mê sảng
Không
có bàn tay ve vuốt chúng
Thiếu
anh, em buồn lắm, người tình!
&&&
Tuyết
đã tan
Những
mầm cây đang hướng trời xanh
Trong
lòng em một niềm hy vọng
Run
rẩy và kín thầm
Rằng
sẽ gặp anh một ngày sắp đến.
&&&
Ngày
hôm nay không hẹn
Rằng
sẽ gặp gỡ cùng anh
Nhưng
đêm thu dịu dàng
Không
để cho tôi yên lặng
Đành
ngồi bên ngưỡng cửa nhìn trăng.
&&&
Giống
như tình
Có
lẽ con tim không chịu được
Và
có lẽ rằng em sẽ chết.
Anh
từng là người xa lạ với em
Còn
bây giờ – tất cả là anh.
&&&
Ánh
mắt nhìn rất khao khát của em
Vẫn
lang thang giữa bầu trời rộng
Bởi
có vẻ như người em mong
Người
mà suy nghĩ của em hướng đến
Sẽ
rơi xuống tự trời xanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét