Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Thơ HÀN QUỐC - Lee Moon-jae


Lee Moon-jae (tiếng Hàn: 이문재 sinh năm 1959) – nhà thơ, giáo sư Ngôn ngữ học người Hàn Quốc. Ông là tác giả của nhiều tập thơ, trong đó có:  Ne jeojeun gudu beoseo hae-ege boyeojul ttae ( 젖은 구두 벗어 해에게 보여줄 ) – Cởi đôi giày ướt và giơ nó dưới mặt trời, 1988; Byeolbit ssotajineun gonggan (별빛 쏟아지는 공간) – Nơi ánh sao đổ xuống, 2005 vv…
  

CỘNG ĐỒNG

Tôi muốn ngắm nhìn sông Đồ Môn mùa xuân
Muốn ngắm nhìn ở giữa dòng sông
Đường biên giới vô hình nằm chính giữa
Nên tôi mua vé máy bay đi về Diên Biên*.

Ở sân bay Quốc tế tôi đã để ý ngay
Bên cửa ra vào của sân bay
Có biển quảng cáo to về phẫu thuật thẩm mỹ:
“Nếu thay đổi khuôn mặt thì cuộc sống đổi thay”.

Đồ Môn, Long Tỉnh, Diên Cát, Hòa Long
Tất cả đi cầu qua sông Đồ Môn
Tôi chỉ vừa nhìn thấy vạch đường biên giới
Muốn đem đặt xuống đó bàn chân mình
Nhưng chậm rồi, bóng của tôi đã qua biên giới.

Đổ về sông Đồ Môn có biết bao con suối
Có vẻ như người từ phương Bắc xa xôi
Trong số này có những khuôn mặt cười tươi
Bên cửa ra vào của sân bay Quốc tế
“Nếu thay đổi khuôn mặt thì cuộc sống đổi thay”.

Ở phía bắc bờ sông Đồ Môn này
Ta không thể nào đổi thay lịch sử
Bởi thế không thể thay đổi mặt người
Thay dân tộc, ý thức, nòi giống, tương lai…
Ta không thể, nên đành quay về Seoul cũ.

Mà giá như có thay được gương mặt người ở đó
Thì bạn cũng không thay đổi được cuộc đời
Lớp trẻ chỉ khát khao hướng về Seoul mà thôi
Nơi xạc xào những cơn gió cát
Và tiếng ầm vang của chốn đông người.

Cộng đồng da vàng không thể nào thay gương mặt
Nhưng họ vẫn mang trên lưng mình Tổ quốc
Nơi mà không thể nào quay lại nữa rồi.
Nhưng mà ta vẫn quay trở về đấy thôi
Dù ta không thể nào đổi thay gương mặt
Mà người ta in vào trong quyển hộ chiếu này.
______________
*Diên Biên là Châu tự trị Triều Tiên thuộc tỉnh Cát Lâm Trung Quốc giáp với Trung Quốc và Nga. Quãng thời gian từ 1860 đến 1945 cả triệu người Triều Tiên chạy sang đây để tránh chiến tranh; sông Đồ Môn là con sông làm thành biên giới tự nhiên giữa Triều Tiên và Trung Quốc, ở phần hạ lưu là biên giới giữa Triều Tiên và Nga; Đồ Môn, Long Tỉnh, Diên Cát, Hòa Long là những thị xã ở Châu tự trị này.


SỰ QUAN SÁT THÚ VỊ

Nếu bạn đột nhiên gặp phải
Một điều gì đấy thật tuyệt vời
Và nếu có gương mặt ai xuất hiện lúc này
Thì nghĩa là bạn đã yêu rồi đấy.

Một người mà không nhớ về ai,
Nhìn cảnh quan đầy mê hoặc
Hoặc nhìn thấy một bàn yến tiệc –
Thì đấy là người đàn ông mạnh mẽ vô cùng
Hoặc đơn giản anh ta là một kẻ cô đơn.

Để cho từ xa đã nghe thấy tiếng chuông
Thì chuông phải chịu đớn đau khủng khiếp.


TRĂNG TRÒN

Lần đầu tiên trong cuộc đời ở bán cầu nam, tôi thấy
Ôxtrâylia lục địa
cả bốn phía vây quanh bởi đại dương
Đến nơi này có thể
đi từ Seoul về hướng phía nam.
Từ Seoul, nơi bắt đầu mùa đông
Về những cánh rừng nhiệt đới, nơi bắt đầu mùa hạ
Mười một tiếng đồng hồ.
Phía đông bắc khu nghỉ dưỡng của Ôxtrâylia
mặt trăng tròn trịa.
Trên những cánh đồng
chỉ toàn là cây mía
Trên đồng bằng chỉ có đồng bằng.
Những ngôi làng gần như bị bỏ hoang.
Tôi nằm trên hòn đảo lớn nhất trên thế giới
Nhìn lên mặt trăng tròn,
Mặt trăng tròn vành vạnh của bán cầu Nam.
Và nghĩ rằng ở Seoul người ta cũng ngắm
cũng nhìn trăng
Ở Mê hi cô, Cancun, ở dãy Andes xa xăm
Hay ở nơi chính phủ lưu vong của vùng Tây Tạng
người ta cũng nhìn trăng…
Tất cả những người bây giờ đang có đêm
Những người cô đơn những người đau buồn trên trái đất
Họ cũng đang ngắm nhìn trăng
Những ánh mắt của con người trên mặt trăng tròn
Đang gặp gỡ và ôm nhau quấn quýt
Không gặp được trên đất thì gặp ở chị Hằng.
Những người trần đói ăn, bệnh hoạn hằng đêm
Trên miệng núi lửa của mặt trăng đang ôm ấp
Ánh mắt của người trần tập hợp lại trong đêm
Bởi thế mà trăng sáng quắc
Bằng những đôi mắt to từ trời nhìn xuống trần gian.


GIỮ GÌN BÓNG TỐI

Những con đom đóm
Không thể nào giao phối vì ánh đèn pha.
Cần phân vùng để giữ gìn bóng tối.
Theo nguyên nhân này thì sao khó mà nhìn thấy
Không phải vì ô nhiễm môi trường
Mà vì ánh sáng con người làm ra vậy.
Cần phân vùng để giữ gìn bóng tối
Ánh sáng của con người
Không cho ngủ những hàng cây.
Cần giữ gìn bóng tối.
Thượng Đế tạo ra người, người tạo ra thành phố.
Thành phố xua đuổi hết bóng đêm
Và Thượng Đế chết. 


Thơ HÀN QUỐC - Chung Ho Sung + Jeong Cheol


Chung Ho Sung (hoặc Jeong Ho-seung, tiếng Hàn: 정호승) – là nhà thơ, nhà văn người Hàn quốc sinh ngày 3 tháng 1 năm 1950. Ông được nhiều giải thưởng Văn học của Hàn Quốc.


CẬU BÉ – ĐỨC PHẬT

Trong sân trước Bảo tàng quốc gia Gyeongju
Gần khu vườn có đầy hoa balsam nở
Có những tượng Phật không đầu bằng đá
Rực rỡ lên dưới ánh nắng mặt trời.

Những học sinh tiểu học có kỳ nghỉ hè
Các em vừa bước ra từ những xe du lịch
Liền chạy đến phía sau bức tượng Phật
Ghé đầu của mình vào những bức tượng kia.

Những cậu bé – Đức Phật thật dễ thương
Dù chỉ là một lần, trong đời mình có dịp
Được hóa thành Đức Phật
Nên trước đây Phật đã chặt đầu mình…
  

Tượng Phật không đầu ở Bảo tàng quốc gia Gyeongju

NGƯỜI MÀ TÔI YÊU

Tôi không thích người đàn ông mà không có bóng
Tôi không thích người đàn ông nào ghét bóng.
Mà chỉ thích người trở thành bóng của cây.
Ánh mặt trời trong suốt rõ ràng khi có bóng.
Nếu như ngồi trong bóng dưới hàng cây
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua từng lá mỏng
Thì khi đó thế giới này tuyệt vời!

Tôi không thích người mà không nước mắt
Tôi không thích người mà không yêu nước mắt
Mà chỉ thích người biến thành nước mắt đầy vơi
Niềm vui – sẽ chẳng là niềm vui nếu không nước mắt
Còn tình yêu chẳng lẽ thiếu đi nước mắt vơi đầy?
Khi tôi ngồi trong bóng dưới hàng cây
Tôi nhìn một người chùi nước mắt cho người khác
Thì đấy là một cảnh tuyệt vời! 



 Jeong Cheol (tiếng Hàn: 정철; Hán Việt: Trịnh Triệt, 18 tháng 12 năm 1536 – 7 tháng 2 năm 1593) – nhà thơ Hàn Quốc.

Jeong Cheol (Trịnh Triệt), hiệu Tùng Giang sinh ra ở Hán Thành (Seoul ngày nay) vào năm 1536. Năm 27 tuổi, tức vào năm 17 đời vua Meongjong (Minh Tông), ông thi đỗ Trạng Nguyên và ra làm quan. Ông làm thơ tiếng Hán, thơ Sijo (시조 - thời điệu) và thơ Gasa (가사). Trịnh Triệt được coi là một trong những thi hào dân tộc của Hàn Quốc.

Tác phẩm:
-Songgang jip (송강집, 松江集)
-Songgang gasa (송강가사, 松江歌辭)
-Songgang qyuljipchurokyusa (송강별집추록유사, 松江別集追錄遺詞)
-Muncheonggongyusa (문청공유사, 文淸公遺詞)
-Seohadangyugo (서하당유고, 棲霞堂遺稿)


Một số bài thơ Sijo

**1
Ta muốn đập vỡ tung con tim say đắm của mình
Để cho mỗi phần sẽ trở thành một ngôi sao sáng.

Để những ngôi sao cháy lên giữa trời cao lồng lộng
Và tỏa sáng trên đầu ta đến mãi ngàn năm.

Để những ngôi sao tỏa sáng nơi người yêu dấu đang nằm
Và chiêm ngưỡng gương mặt đẹp xinh của người ta yêu mến.


**2
Có hai vị Phật bằng đá
Khỏa thân, đứng ở bên đường.

Nhiều khi bão tuyết, gió sương
Và mưa rào quất lên tượng đá.

Đừng ghen tỵ! Đá làm sao hiểu rõ
Sự biệt ly của những người trần.


**3
Trên những bông hoa màu sắc tươi rói
Hai con bướm vàng luôn ở bên nhau.

Giữa những cây liễu ngậm ngùi tức tưởi
Hai chim vàng anh luôn ở bên nhau.

Mọi sinh vật sống luôn ý hợp tâm đầu
Chỉ mình tôi cô đơn trên thế giới.


**4
Một khi cha mẹ của anh còn khỏe mạnh
Hãy phụng dưỡng mẹ cha theo lệ của người trần.

Kẻo khi mẹ cha đã giã từ cõi tạm
Thì là khi quá muộn để ăn năn.

Có một điều cần ghi khắc làm lòng
Có mẹ có cha phải nhớ lo phụng dưỡng.


**5
Bạn hãy tin những lời tôi
Thiếu bạn làm sao tôi sống!

Chỉ nhờ bạn mà tôi quên lãng
Những khổ đau, cay đắng ở đời.

Vậy thì tại vì sao mà tôi
Lại chia tay với bạn?
_________
*Nhà thơ trò chuyện với rượu. 


**6
Tôi có vững trên đôi chân này
Hay tôi say – dù sao vẫn thế.

Tôi có bầu rượu hay không có
Tất cả đều về cát bụi mà thôi.

Hãy nhẹ nhàng với tôi, vua quan ạ
Vì tôi vẫn rất tin ở cuộc đời.


**7
Ai đến và ai đã ra đi
Xin đừng ai hối tiếc.

Ai tỉnh táo còn ai say sưa
Xin chớ nhạo cười, khinh miệt!

Giữa trời nắng tôi mang áo khoác
Thì đâu phiền muộn gì ai?


**8
Con hạc bay khỏi cây dương của ta
Chim bay xa, xa mãi.

Ai biết được liệu chim có quay về
Khi bay về nơi xa xôi như thế?

Đến và đi – vẫn biết đời là vậy
Nào ta cùng nâng cốc với bạn bè!


**9
Chiếc bóng trôi trên mặt nước lao xao
Đi trên cầu một nhà sư già cả.

Xin nói giùm, đường đi ra hết cả
Giờ con đường của sư hướng về đâu?

Chân vẫn đi, giơ cây gậy lên cao
Sư chĩa vào giữa trời cao mờ tỏ.


**10
Tôi không có thời gian nhìn lại
Vào năm tháng đã trôi nhanh.

Có nhiều không việc tôi đã làm
Như một kẻ chơi bời, lãng tử?

Hóa ra chẳng có gì! Thôi đành thế
Làm kẻ lãng du đến hết đời mình.


**11
Mưa càng rơi nặng hạt
Thì sen càng mát mẻ hơn.

Kìa cánh hoa sen, hãy nhìn
Hoa sen không hề ướt.

Ta muốn tâm hồn thanh sạch
Như những cánh hoa sen. 


Thơ HÀN QUỐC - Ko Un


Ko Un (tiếng Hàn: 고은, sinh ngày 1 tháng 8 năm 1933) – nhà thơ, nhà văn Hàn Quốc. Ông được coi là tác giả vĩ đại nhất của văn học Hàn Quốc thế kỷ XX. Ngoài thơ, ông còn viết tiểu thuyết, tiểu luận, các bài báo, kịch bản phim và dịch thơ cổ điển của Trung Quốc.

Theo mô tả của Peter Lee, ngoài khả năng viết khỏe, ông còn được đánh giá là tác giả có chiều rộng và chiều sâu của trí tưởng tượng, một bậc thầy hiếm có trong kỹ năng sử dụng ngôn ngữ. Tác phẩm của ông được dịch và xuất bản ở gần 20 quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam.


THƠ

Một ngày trong mọi ngày
Tôi nghĩ rằng hắn là vị khách.

Rồi một ngày khác
Tôi nghĩ rằng hắn là chủ của mình.

Người đời hay nói rằng
Mỗi cái ống khói
Đều mơ tỏa khói của mình.

Và hôm nay thì tôi biết rằng
Hắn chính
Là Thơ.


NGÀY TUYẾT RƠI

Ngày tuyết rơi
Tôi muốn thành một con chó trong làng
Mà không, tốt hơn
Là không biết gì hết cả
Giống như con gấu ngủ
Say sưa ở trong rừng.
Tuyết rơi ngày một nhiều hơn
Tuyết! Tuyết!




ĐẤY LÀ ĐIỀU THẬT DIỆU KỲ

Những gì mà tôi đã suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đã suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Những gì mà tôi đang suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đang suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Những gì mà tôi mong sẽ suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng sửa soạn nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Đấy là điều thật diệu kỳ!
Trong thế giới mà ta đang sống đấy
Đâu đó trong thế giới này…
Tôi là một trong số vô vàn người như tôi vậy.
Đấy là điều thật diệu kỳ!
Tôi là một trong số vô vàn người không quen biết.
Chớ khóc gì.

 ==== ====



NÉT MẶT KHÓ HIỂU

Tôi mỉm cười với một người phụ nữ
Còn nàng thì vội hỏi tôi:
- Anh là ai?

Tôi tiếp tục mỉm cười
Còn nàng:
-Anh có nhầm tôi với người nào không đấy

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối
Hễ ai mỉm cười với đàn bà
Thì anh ta phải thực sự là ai?


BỨC THƯ ĐẦU TIÊN

Ngày mà bàn tay còn run rẩy
Anh đã viết bức thư đầu tiên
Nhưng chẳng thể nào viết nổi cái tên em
Huống hồ là lờiyêu emnữa chứ
Và anh đã đốt bức thư này trong suốt cả đêm.

Bởi vì còn tươi rói một vết thương
Cái tên em không thể nào viết nối.
Tình yêu như một viên đá quí
Viên đá này có ánh sáng màu hồng
Và luôn luôn giống hệt ánh bình minh
Đến một ngày không thể nào xóa nổi
Cái tên em thành mơ ước diệu huyền.

Ngày anh viết được hai dòng trong bức thư đầu tiên
Thì ngày đó đã sinh ra một nhà thơ mới.


SỰ VIỆC RÕ RÀNG

Không có gì rõ ràng hơn sự báo tin người chết
Thất vọng nhanh hơn sự rùng mình khủng khiếp
Ta không gọi cái chết là kết thúc cuộc đời
Nhìn thấy người chết không đ nước mắt rơi
Mà chỉ nghĩ đấy là nỗi buồn, là đau đớn
Và lễ nghi trong ngày cuối tận
Khi chúng ta hạ thấp quan tài
Đó là sự chia tay với cuộc đời.
Giữa chúng ta sự vĩnh hằng chẳng có
Mà chỉ là ly biệt tạm thời thôi.
Khi mưa đã ngừng rơi
Thì đàn chim vội vàng bay đến.
Cả người chết cũng như người sống
Nghĩ về nỗi đau của Chúa Giê-su
Nhưng đồng thời
Tin rằng Giê-su sẽ hồi sinh lại.